XtGem Forum catalog
HomeBlogStory
Tìm kiếm

Xuống dưới
NHÀ NÀNG Ở CẠNH NHÀ TÔI p.4


Tỉnh giấc, thấy nhỏ Vi đang chống tay nằm ngắm mình ngủ. Chẳng hiểu sao mình cảm thấy mình vừa ngủ một giấc ngủ ngon nhất từ trước đến giờ, chẳng hề mộng mị hay giật mình hốt hoảng như thường ngày.

- Tỉnh rồi hả ?

- Chưa, ngủ tiếp đây.

Vừa quay ra chỗ khác thì nhỏ cấu mình một cái đau điếng.

- Vi làm cái quái gì thế ?

- Cấu ! Sao không ?

Ờ, nói thế rồi còn sao được nữa.

- Tui cấu lại đó !

Nhỏ Vi cười rồi nhảy xuống giường, ra góc phòng ngồi chơi với lũ mèo. Mình cũng ngồi dậy. Rèm cửa mở khắp nơi. Nhìn ra ngoài thấy trời hơi tối. Bước xuống ra cửa sổ ngắm cảnh, lúc này mới thấy thành phố này đẹp ghê, cảm giác yên bình khó tả.

- Đi ăn nha !

Nhỏ vừa nghịch nghịch lũ mèo vừa nói.

- Bảo lũ mèo hay tui đó ?

- Không đi thì tui đi một mình.

Thấy ghét, vẫn cái thái độ vênh váo. Thay quần áo rồi đi cùng nhỏ. Nhỏ hôm nay mặc váy, trông xúng xính như trẻ con. Nhìn nhỏ xinh mình cũng thấy thích thích. Nhỏ tự nhiên nắm tay mình như đôi mình yêu nhau từ kiếp trước ấy. Thấy ngại ngại. Mình cũng không biết Đà Nẵng có món gì ngon nữa, nên mặc kệ cho nhỏ dẫn đi đâu thì đi. Chắc nhỏ tìm hiểu trên mạng trước rồi. Thấy từ lúc vào đây nhỏ háo hức với thích thú lắm.

Nhỏ dẫn mình vào một quán bánh tráng thịt heo. Thấy người ta cho thịt thì ít mà cho đĩa rau sống to như cái mâm, không hiểu ăn kiểu gì. Nhỏ cuộn bánh cho mình ăn, nhìn thành thục lắm. Lần đầu được con gái làm đồ cho ăn, tay mình run bắn nước chấm tứ tung ra bàn. Đang ăn thì có bác đi tới, tét vào vai nhỏ Vi một cái.

- Trời ơi con bé này, từ lúc chuyển đi chẳng thèm gọi điện hỏi thăm lấy một lần.

- Dạ ! Con chào bác Nga !

Nhỏ nói chuyện với người phụ nữ lạ ấy một hồi. Mà trước khi chuyển đến gần nhà mình, nhỏ sống ở Đà Nẵng à ? Hèn gì cứ tung tăng như ở nhà. Mà biết Đã Nẵng rồi sao lúc mình rủ đi chơi không bảo để mình đưa đi chỗ khác. Kế hoạch đưa nhỏ đi chạy trốn nỗi buồn thất bại lần 1.

- Thằng này, bạn trai con Vi hả ?

Bác gái vỗ vai mình cái đét. Cảm tưởng như vai mình nở hoa luôn.

- Dạ, vâng ạ !

- Sao bạn trai mày nhỏ tí vậy Vi, có làm ăn được gì không ?

Nhỏ Vi cứ xua tay cười với bác ý hoài. Mình chằng biết làm gì nên cứ ngồi ăn nốt miếng bánh cuộn nhỏ Vi làm cho. Làm ăn gì được là sao ? Cháu có khả năng cho ra sản phẩm rồi đấy. Bác đừng khinh. Thích thì tối nay cháu thử nghiệm với cháu gái bác luôn. Cơ mà nghĩ xong thấy mình mất dậy quá. Nhỏ Vi là bạn gái mình, thử thử cái gì.

Bác gái đi rồi, mặt mình hằm hằm với nhỏ Vi. Giả bộ vậy thôi, chứ nhỏ cuốn cho thêm cái bánh nữa lại dịu ngay.

- Này, sống ở đây rồi sao không bảo tui đưa đi chỗ khác chơi ?

- Không, muốn về thăm lại nơi tui đã sống. Chắc cả đời tui không được về đây nữa

- Sao lại cả đời. Vi thích thì cứ cuối tuần tui đưa Vi về đây chơi.

- Thôi đi, kiếm tiền nuôi thân chưa được, đâu tiền lo cho tui vui.

- Tui xin bố

- Vớ vẩn, tính xin bố cả đời à.

Ừ nhỉ, mà lần này về, chẳng biết xoay tiền đâu trả bố. Số tiền lớn như con bò.

- Thế nhỏ được nhìn cầu sông Hàn xoay chưa ?

- Nhìn chán rồi !

Hic, kế hoạch thất bại lần hai ! Chán không còn gì để nói. Nhỏ làm mình tụt hết cả cảm xúc.

- Đi về nhà, tui ứ muốn ở đây nữa !

- Ơ, Hoàng bị khùng hả ?

- Ờ, khùng đấy. ... Ơ mà, nhỏ được đứng trên cầu lúc nó xoay chưa ?

- Chưa, người ta có cho đâu mà đứng.

- Tui cho. Thế đêm nay ra xem cầu xoay nhá.

Nhỏ nhìn mình cười, cuốn thêm cho mình cái bánh nữa. Mình nhắn tin cho bố xin số bác Hải. Hi vọng kế hoạch không thất bại lần nữa.

 

Chap 17.

Gọi điện xin bác Hải đêm nay cho trốn lên cầu ngắm sông xong, mình dắt nhỏ Vi đi dạo. Nếu có điều kiện chuyển vào đây sống thì hay. Đường phố không có tí bụi bẩn rác rưởi với ăn xin. Cuộc sống yên bình đến khó tin nếu cứ sống ở Hà Nội. Xưa nhà mình sống trong Hồ Chí Minh, cũng nhộn nhạo lắm. Chẳng ở đâu như ở Đà Nẵng. Nhỏ Vi dẫn mình đến Lu caffe, mình cùng nhỏ ngồi ngắm đường phố. Có lúc nhỏ Vi chẳng nói gì, cứ im lặng hồi lâu. Mình cũng ít chuyện, nên để mặc nhỏ chạy theo những cảm xúc không đầu không cuối.

12h đêm, mình và nhỏ Vi đi bộ ra cầu. Vào mùa lạnh nên cũng ít người hứng ra xem cầu xoay ban đêm. Bác Hải đứng đợi mình từ bao giờ. Nhìn thấy bác, mình đi nhanh hơn. Bác Hải quý mình từ hồi nhỏ, nên nhìn thấy mình là bác cuống quýt hỏi chuyện. Bác nắn tay nắn chân chê mình còi cọc, không lớn lên được mấy. Khổ quá, nỗi đau của cháu bác cứ đụng vào làm chi. Bác Hải hỏi han nhỏ Vi một vài câu rồi chỉ cho bọn mình chỗ ngồi phía giữa cầu.

- Đừng có ngồi lung tung rồi cầu xoay lại rơi xuống sông, bác không vớt được đâu.

Bác dặn dò mình cẩn thận một hồi rồi để mình dắt nhỏ Vi ra cầu. Nhỏ Vi có vẻ thích. Tay nhỏ nắm chặt tay mình, ướt nhoèn mồ hôi, mà cứ đung đưa mãi. Tìm chỗ ngồi xong, mình và nhỏ ngồi dựa vào thành cầu, nhìn lên trời. Bầu trời tối đen, như cái màu tối tăm đang hiện hữu trong lòng mình. Chỉ khoảng nửa tiếng nữa là đến 1h sáng, phần giữa của cây cầu này, chỗ mình đang ngồi, sẽ quay 90 độ quanh trục và nằm dọc theo dòng chảy của dòng sông, mở đường cho tàu lớn đi qua. Mình dẫn nhỏ Vi tới đây, không chỉ để ngắm cầu, không chỉ để nhìn sông. Mình mu

Trang: [1],2,3,5 [>]
XtGem.com

• Đang xem : 1
• Hôm nay : 1
• Tổng cộng : 296

BBCode:
LINK:
Lên trên Tìm Trong Trang:

GiaViCs.Wap.Sh
© Copyright Mview.Wap.Sh 2025
Hosting by Xtgem.Com
• Từ Khoá: